MN - Chương 19

Hôm sau đến trường, trước giờ học buổi chiều, một chiếc nạng dựng đứng trên chỗ ngồi của Tống Dã Chi. Cậu nhìn về phía Chu Dã Thiện đang đứng ở hàng ghế sau với vẻ mặt tươi cười. Chu Dã Thiện nói, "Xin mời nhận cho vui."

Tống Dã Chi cầm lên, trợn mắt há mồm: "Cảm ơn nhé, đúng lúc thật đấy. Nếu muộn thêm vài ngày nữa chắc tôi khỏi rồi."

Chu Dã Thiện đáp: "Đâu có đâu, 'thương cân động cốt một trăm ngày'. Cũng tốt, nếu không tội chẳng biết phải tặng cậu quà gì nhân dịp lễ này."

Triệu Hoan Dữ nghe thấy thế, dù cách tận hai lối đi vẫn vội vàng đến tặng cậu ta một cước.

Tiết này là tiết sinh hoạt lớp, chủ nhiệm lớp còn chưa bước chân vào cửa đã chứng kiến cảnh Triệu Hoan Dữ đánh Chu Dã Thiện.

Hoàng Cúc vốn đã có thành kiến, chẳng biết kỳ nghỉ đông vừa rồi phụ huynh hai bên có làm công tác tư tưởng cho con cái hay không, mà giờ đây, cảnh bạo lực máu me này trong mắt bà trông cứ như là đánh yêu.

"Ngồi yên vị trí đi, chuông vào học chỉ để trưng à?"

"Tháng sau là ngày 4 tháng 5, trường có dạ hội, tôi hy vọng các bạn trong lớp tích cực đăng ký tham gia. Ai có tài năng thì đừng giấu diếm, phải chủ động thể hiện bản thân."

Chu Dã Thiện giơ tay một cách tượng trưng, phát biểu: "Thưa cô, em có thể biểu diễn trồng cây chuối được không ạ?"

Hoàng Cúc: "Tiết mục này có thể để dành đến ngày 1 tháng 6 tháng sau, xem có cơ hội không."

Tống Dã Chi lần nữa cảm thán, cô Hoàng thật biết nhẫn nhịn.

Chu Dã Thiện không chịu ngồi yên, hỏi Tống Dã Chi có biết chơi guitar không.

Tống Dã Chi lắc đầu.

Chu Dã Thiện: "Vậy cậu biết gì?"

"Violin."

Chu Dã Thiện: "Giỏi đến mức nào? Học bao lâu rồi?"

Hoàng Cúc cầm bút viết vài cái tên, đảo mắt một vòng, hỏi: "Còn bạn nào nữa không?"

Tống Dã Chi: "Sáu tuổi... mười năm rồi."

Chu Dã Thiện vỗ tay một cái, kêu lên một tiếng "hay", rồi lại giơ tay một cách tượng trưng: "Thưa cô, Tống Dã Chi nói cậu ấy muốn đăng ký biểu diễn violin ạ!"

Lời vừa dứt, Triệu Hoan Dữ dẫn đầu vỗ tay.

Một người xướng, một người họa, lại thành công thu hút sự chú ý của Hoàng Cúc.

Con chim trĩ mắt phượng đảo liên tục, mí mắt xám trắng rũ xuống rồi lại kéo lên, thỉnh thoảng dùng cái mỏ nhọn quay đầu lại mổ vào cánh. Nó rất thích kêu, Tống Anh Quân coi trọng giọng nó trong trẻo, hót lên rất náo nhiệt, nhưng đối diện với Tống Dã Chi, nó chưa bao giờ kêu.

Hiện tại cũng vậy.

Tống Dã Chi lại mở cửa lồng chim, nó rụt rè thò đầu ra dò xét một lúc rồi mới dám bước ra khỏi lồng. Ra ngoài rồi chỉ lo cúi đầu mổ đất, phát ra tiếng "tách tách".

Tống Dã Chi: "Đồ ngốc."

Đào Quốc Sinh đi ngang qua sân nhìn thấy, nói: "Sao lại thả chim ra ngoài? Bay mất thì cháu biết ăn nói thế nào?"

Tống Dã Chi "xì" một tiếng, nói: "Nếu biết bay mất thì ban đầu đã không bắt cháu đứng úp mặt vào tường rồi." Cậu xoay đầu lại, ngửa mặt mách tội: "Chú Đào không biết đâu, lúc chú chưa đến, ông nội phạt cháu đứng nửa tiếng ngoài trời tháng Giêng đấy ạ."

Đào Quốc Sinh: "Ồ, thế là gió bấc cứu cháu rồi, bình thường toàn bắt đứng hai tiếng trở lên thôi."

Tống Anh Quân nghe thấy tiếng, từ trong nhà đi ra, nhặt cây nạng đang nằm ngang dưới đất lên, nói: "Chân khỏi hẳn chưa mà lại mở lồng cho ông rồi? Chú nhỏ bảo cháu nghe điện thoại kìa."

Tống Dã Chi chậm rì rì đứng dậy, đi về phía phòng, vừa đi vừa nói: "Cháu thấy con Thúy Phượng Hoàng này cứ thả rông như gà con đi, bay cũng không bay, thả ngoài sân trông còn đẹp."

Tống Anh Quân khó hiểu: "Ai cho phép cháu đặt cái tên này hả, Thúy Phượng Hoàng? Nghe dở tệ."

Tống Dã Chi: "Con chim nào mà chẳng muốn làm phượng hoàng? Cháu giúp nó thực hiện lý tưởng thôi."

Dịch Thanh Nguy khẽ ho một tiếng, giọng nói đã qua xử lý bằng công nghệ hiện đại nghe như có một lớp nhựa mỏng bao bọc, truyền đến từ ống nghe, chờ người có tâm tỉ mỉ loại bỏ chút ít sai lệch đó.

"Lý tưởng gì?"

"Không có gì, chú nhỏ, tìm cháu có chuyện gì ạ?"

"Triệu Hoan Dữ nói cháu đăng ký biểu diễn violin ở dạ hội."

"Là Chu Dã Thiện xúi bẩy, không tính đâu ạ." Tống Dã Chi nói, "Cháu đang định ngày mai tìm cô Hoàng gạch tên đi."

Thể hiện bản thân là một việc khổ sai, vừa gây chú ý, vừa gây dị nghị. Cậu không nhiệt tình với những chuyện phô trương ồn ào, đương nhiên không cần phải chịu đựng việc người khác chỉ trỏ.

"Chú đã liên hệ cửa hàng nhạc cụ cho cháu rồi."

Dù không biểu diễn, cũng phải đi mua đàn.

"Ngày 4 hôm đó chú cũng vừa hay rảnh, có thể đến xem trực tiếp."

Đã mua đàn rồi, lên sân khấu biểu diễn, cũng không hẳn là không muốn.

Dịch Thanh Nguy: "Suy nghĩ lại xem?"

Dây điện thoại bàn xoắn xuýt, thắt thành một nút, không thể xoắn thêm được nữa.

Tống Dã Chi buông tay, hỏi: "Vậy chú có rảnh đi cùng cháu mua đàn không ạ?"

Vài ngày sau, Tống Dã Chi và Chu Dã Thiện vất vả lắm mới tìm được đến cửa hàng nhạc cụ theo địa chỉ trên giấy, chứng minh rằng Dịch Thanh Nguy không rảnh thật.

Cửa hàng nhạc cụ không lớn, có lác đác vài học sinh đang chọn guitar, một nhân viên cửa hàng đang giới thiệu cho họ. Tống Dã Chi và Chu Dã Thiện đi tới, nghe ké một lúc.

Cửa hàng nhỏ, nhưng toàn bán hàng tốt, giá đương nhiên rất cao, mấy học sinh kia cứ do dự mãi. Thấy họ một chốc một lát chưa xong, Tống Dã Chi và Chu Dã Thiện đi xem qua khu vực violin trước.

Không lâu sau có người đến hỏi: "Chào em, em cần chọn violin à?"

Tống Dã Chi: "Chào chị, đúng vậy, em cần mua violin. Xin hỏi, có ngài Vương Hành Hách ở đây không ạ?"

"Ngài?" Cô bé kia nghĩ đến bộ dạng cà lơ phất phơ thường ngày của ông chủ mình, không mấy xứng với vẻ tao nhã của từ "ngài", "Ông chủ hôm nay vừa hay đến cửa hàng, nói là có hẹn người, bây giờ đang ở trong phòng kia."

Lời còn chưa dứt, người trong phòng đã vén rèm bước ra, những hạt gỗ tròn chịu lực, lắc lư trong không trung, va vào nhau, kêu lên một tràng "lách cách", nghe thật giòn tan, cũng coi như là một loại nhạc cụ trong cửa hàng.

"Em tìm anh?"

Vương Hành Hách có kiểu tóc bình thường, nhưng Tống Dã Chi không hiểu sao lại cảm thấy anh ta cắt theo kiểu của Đậu Duy, hoặc có thể chính anh ta cũng thấy bình thường, nên nhuộm thành màu hạt dẻ. Cũng may anh ta trắng, gầy, không lùn, miễn cưỡng "cân" được màu tóc không bình thường này.

"Chào anh, chú nhỏ em bảo em đến 'Hành Lập Cầm Hành' tìm Vương Hành Hách."

"Anh là Vương Hành Hách, chú nhỏ em là ai?"

"Dịch Thanh Nguy."

Vương Hành Hách trợn tròn mắt, ngẩn người vài giây, rồi bật cười. Cười lên, khí chất khó gần biến mất hết, vẻ học sinh bộc lộ toàn bộ: "Dịch Thanh Nguy nói là em à?"

"Em tên là Tống Dã Chi." Tống Dã Chi kéo Chu Dã Thiện, "Cậu ấy là Chu Dã Thiện, bạn học của em."

"Cậu ta có thêm một đứa cháu từ khi nào vậy?" Vương Hành Hách vẫy tay, cô bé kia đi rót nước, "Không cùng họ?"

Tống Dã Chi: "Không phải cháu ruột."

Cũng không phải cháu họ.

"Chân em sao thế?" Vương Hành Hách chỉ vào cây nạng của cậu.

"Cách đây không lâu bị ngã."

Vương Hành Hách đưa nước cho hai người, nói: "Được, em cứ xem đi, thích cái nào, anh đi gọi điện cho chú em, cậu ấy bảo em đến thì báo cho cậu ấy biết."

"Vâng."

Người đi rồi, Chu Dã Thiện nhấp từng ngụm nước nóng, đứng bên cạnh Tống Dã Chi cùng xem đàn, nói: "Người này cứ cười suốt, không biết cười cái gì."

Dịch Thanh Nguy vừa theo thầy đi kiểm tra bệnh viện về, ngồi xuống tranh thủ uống một cốc nước, điện thoại của Vương Hành Hách đã gọi đến.

"Alo? Nhóc ấy đến chỗ cậu rồi à?"

"Dịch Thanh Nguy, cậu mẹ nó..." Vương Hành Hách nghẹn lời.

Dịch Thanh Nguy: "Tôi mẹ nó làm sao?"

"Suốt ngày cứ 'nhóc nhà tôi', bảo người ta đi chọn đàn, bảo tôi nhất định phải đến cửa hàng tự tay lấy cái tốt nhất cho người ta. Nhóc nhà cậu, tôi mẹ nó cứ tưởng là bạn gái cậu, hóa ra là cháu trai cậu?"

Dịch Thanh Nguy: "Thấy rồi, không phải là nhóc con à? Bạn gái nhà ai lại gọi là nhóc con, Vương Hành Hách cậu bị bệnh đúng không."

"Thấy cậu dặn dò kỹ lưỡng như vậy tôi còn tưởng có tình huống gì." Vương Hành Hách cười ha ha, "Cũng đúng, bạn gái thì chưa thấy cậu để tâm như vậy."

Dịch Thanh Nguy lười nghe anh ta biện bạch: "Người đến là được rồi, cút đi mà hầu hạ cho tốt."

Vương Hành Hách lần này đi ra, động tác vén rèm cũng nhỏ hơn một chút.

"Thế nào, có thích cái nào không?"

Tống Dã Chi đang cúi người sờ dây đàn, quay đầu lại nhìn anh ta: "Ở đây... chỉ có đàn sản xuất hàng loạt thôi ạ? Em muốn... có đàn thủ công không?"

Quả nhiên là người sành hàng.

Vương Hành Hách bảo họ đi theo mình vào phòng: "Mấy hôm trước chú em gọi điện cho anh, anh đã đi tìm cho em một cây rồi. Thợ làm đàn hàng đầu trong thành phố, một năm chỉ làm được một hai cây thôi."

Anh ta mở hộp đàn: "Thấy thế nào?"

Tống Dã Chi ngắm nghía hồi lâu, Chu Dã Thiện hỏi cậu thấy sao, cậu nói, rất tốt, còn tốt hơn cả cây cũ của cậu.

Cậu nhẹ nhàng đóng hộp đàn lại, hỏi: "Cây đàn này bao nhiêu tiền ạ?"

Tống Dã Chi đã xin thẻ của Tống Anh Quân mang theo, ai ngờ Vương Hành Hách xua tay, nói: "Tặng em đấy."

Anh ta còn tặng kèm cả miếng đệm vai và nhựa thông, đưa cho Tống Dã Chi, nói: "Sau một năm rưỡi cần bảo dưỡng đánh bóng gì đó, đến tìm anh."

Tống Dã Chi lấy thẻ từ trong cặp sách ra, bị Vương Hành Hách đẩy trở lại.

"Anh với Dịch Thanh Nguy tình cảm bao nhiêu năm, lấy tiền thì phí đi." Anh ta chỉ vào cửa, "Này, thấy cái xe kia không? Chú em tặng anh, anh cũng mắt không chớp lấy luôn. Chỉ một cây đàn, chỗ anh nhiều lắm, cầm đi cầm đi."

"Lên xe, đưa hai em về."

Chu Dã Thiện đi bên cạnh Tống Dã Chi, nhỏ giọng nói: "Sao đời không cho mình một ông chú như thế nhỉ?"

Nghĩ nghĩ, lại nói: "Sao đời không cho mình một người bạn học cấp ba như thế nhỉ?"

Tống Dã Chi: "Cầm giúp tôi đàn với, cảm ơn."

Chu Dã Thiện: "..."

Tống Dã Chi: "Tôi buộc dây giày."

Chu Dã Thiện rũ mắt nhìn cậu, lẩm bẩm: "Thôi vậy, cái này cũng không tệ."

Đến trước cửa, cửa xe vừa mở ra, đã nghe thấy tiếng giày cao gót dồn dập, chưa thấy người đã nghe thấy tiếng.

"Vương Hành Hách!"

Vương Hành Hách nhìn vào gương chiếu hậu, xuống xe, trêu chọc: "Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay."

Thời tiết tháng Tư cái lạnh chưa tan, gió thổi ào ào, người cũng run lên một trận. Người kia lại mặc váy ngắn đến đầu gối, chân trần, khoác một chiếc áo gió màu lạc đà.

"Bạn gái của Dịch Thanh Nguy đâu?"

Tống Dã Chi: "..."

Chu Dã Thiện: "..."

Vương Hành Hách vỗ vai Tống Dã Chi, lại là nụ cười sau khi biết Tống Dã Chi thực ra là cháu trai của Dịch Thanh Nguy: "Để tao giới thiệu cho mày nhé, đây, nhóc nhà Dịch Thanh Nguy, Tống Dã Chi. Đây, bạn học của nhóc con, Chu Dã Thiện."

Lại vỗ vai cô gái kia: "Đây, Vu Thi Oánh, ba bọn anh là bạn học cấp ba."

Vu Thi Oánh nghi hoặc nhìn Vương Hành Hách, ánh mắt hỏi "bạn gái đâu"?

"Chào chị, Dịch Thanh Nguy là chú nhỏ của em."

Bị bẽ mặt, Vu Thi Oánh cười gượng gạo: "Chào em."

Vương Hành Hách: "Được rồi, anh đưa hai đứa về, mày... chỗ nào ấm thì đến đó mà ở đi."

Vu Thi Oánh ném túi xách vào ghế phụ, nói: "Làm phiền đưa tao về nhà luôn, cảm ơn."

Trên đường, Vương Hành Hách vẫn còn trêu chọc: "Không quen đi giày cao gót và váy ngắn thì đừng mặc, đi đường xiêu vẹo còn khó coi hơn là không mặc."

Vu Thi Oánh hỏi: "Mày thấy đi gặp tình địch mà mặc áo tràng với quần đùi à?"

Tống Dã Chi và Chu Dã Thiện ngồi ở ghế sau, hình như đã biết được chuyện gì đó không nên biết.

Tống Dã Chi nhìn ra ngoài cửa sổ, những hàng cây trên đường phố vụt qua, cậu sờ vào mặt sau chiếc điện thoại trong túi, xoa đến hơi nóng lên, cuối cùng cũng quay đầu lại, hỏi: "Chị ơi, chị học vẽ ạ?"

Vu Thi Oánh quay đầu lại nhìn cậu, cười nói: "Đúng vậy, sao em biết?"

Tống Dã Chi gật đầu: "Chú nhỏ em có nhắc đến chị."

Ánh mắt Vu Thi Oánh sáng lên: "Cậu ấy nhắc đến chị những gì?"

Tống Dã Chi: "Chú ấy nói bộ dụng cụ vẽ kia là chú ấy nhờ bạn học ở trường mỹ thuật mua."

Còn có bạn học ở trường mỹ thuật gác luận văn tốt nghiệp sang một bên, việc quan trọng là phải gửi cho cậu một bức tranh trước.

Vu Thi Oánh: "Đúng đúng, hóa ra là cho em à? Em cũng học vẽ sao?"

Tống Dã Chi: "Vâng ạ, cảm ơn chị, rất chuyên nghiệp, cũng rất dễ dùng."

Vương Hành Hách chen vào: "Vu Thi Oánh, tao thấy mày nỗ lực sai hướng rồi, chi bằng đi làm cháu gái của Dịch Thanh Nguy đi."

"Câm miệng lái xe cho tử tế vào!"

Tống Dã Chi lại nhìn ra ngoài cửa sổ, vỉa hè trên con đường này không có cây.

Cậu nhịn đi nhịn lại, suýt chút nữa đã thất lễ hỏi ra:

Chị ơi, tranh là chị tặng, nước hoa cũng là của chị ạ?

Nhận xét

Bài đăng phổ biến