MN - Chương 13

Cậu chưa bao giờ tốn công lựa chọn quà tặng cho ai, vì vậy cậu theo sự hướng dẫn của nhân viên bán hàng đi dạo qua các quầy hàng. Khi biết rằng trong hộp cậu đang ôm là cuốn sách sắp trả lại cho người nhận quà, nhân viên gợi ý cậu nên thêm một chiếc bút máy, vừa vặn để làm cặp.

Tống Dã Chi vừa hồi tưởng lại tình cảnh lúc đó, vừa xé một mảnh giấy trắng từ tập phác thảo, viết một dòng chữ thẳng tắp từ trên xuống dưới.

"Ngày 1 tháng 2 năm 1996, tặng Dịch Thanh Nguy."

Lại thêm vào góc hai hàng chữ tiểu Khải nhỏ xíu, vừa tủi thân vừa đoan chính.

"Thất bại."

Có lẽ nhân viên bán hàng cậu gặp và người mà bạn học cấp ba của chú Tống gặp năm đó là cùng một người - cậu tỉ mẩn dán tờ giấy lên hộp quà bút máy, rồi đặt hộp quà vào chiếc thùng có khóa, nghĩ một cách vô lý.

Thùng đã khóa, những cảm xúc không biết đi đâu về đâu cuối cùng cũng có nơi để trở về.

Kỳ nghỉ của Triệu Hoan Dữ thật sự rất nhàm chán, luôn ba bữa nửa ngày vác cặp sách chạy đến nhà Tống Dã Chi, thỉnh thoảng còn dẫn theo Chu Dã Thiện. Hầu hết thời gian bọn họ đều học tập, ít khi cùng nhau ngồi trên sofa xem phim, đĩa phim thường do Chu Dã Thiện cung cấp.

Chu Dã Thiện và Tống Dã Chi tiến bộ rất nhiều trong môn toán, giống như đang ôm một cuộn len rối bời, được người ta dẫn dắt từ một mớ hỗn độn tìm thấy đầu sợi chỉ, rồi cứ thế mà đi theo sợi chỉ.

Dịch Thanh Nguy đã giúp Tống Dã Chi "lót đường" vào trường Trung học phổ thông số 4, cũng không phải là nhét người vào một cách thô bạo, Tống Dã Chi phải thi riêng khi nhập học, kiểm tra trình độ. Vì vậy, Tống Dã Chi nỗ lực hơn Chu Dã Thiện một chút.

Triệu Hoan Dữ thấy cậu cắm đầu vào môn toán, lo lắng nói: "Tiểu Dã, có cần xem qua cả môn tiếng Anh và khoa học tự nhiên không, đề thi của trường chúng ta mấy môn này cũng khó lắm."

Chu Dã Thiện ở bên cạnh đập bàn: "Bà không phải trốn thi tiếng Anh rồi sao! Vừa hay lấy bài thi ra cho cậu ấy thử sức."

Triệu Hoan Dữ lạnh lùng nói: "Vừa hay, ông không phải cũng trốn thi Hóa sao, ngày mai cũng mang qua đây đi."

Tống Dã Chi: "..."

Đợi đến khi Tống Dã Chi làm xong cả hai bài thi.

Chu Dã Thiện: "..."

Triệu Hoan Dữ: "..."

Tống Dã Chi chỉ vào cuốn bài tập trong tay Triệu Hoan Dữ: "Tôi có thể tiếp tục làm bài toán được không?"

Triệu Hoan Dữ: "... Làm đi."

Mà Tống Dã Chi một lần nữa gặp lại Dịch Thanh Nguy, đã là hơn nửa tháng sau, đêm giao thừa.

"Ông ơi, dán như vậy có ngay ngắn không ạ?"

Tống Dã Chi đứng rất cao, đang dán câu đối lên các cửa, quay đầu nhìn Tống Anh Quân, ông lại bận rộn trêu chọc chim rồi. Cậu bất đắc dĩ, lặp lại: "Ông ơi, dán như vậy có ngay ngắn không ạ?"

"À, dịch sang trái một chút là hợp."

Giọng nói trẻ trung giòn tan, còn mang theo ý cười.

Mới mười một giờ sáng đã có khách đến, làm Tống Dã Chi trên thang giật mình, cậu ngơ ngác hỏi: "Chú nhỏ... chú không lái xe đến sao?"

Dịch Thanh Nguy đứng trong ánh nắng, ngước đầu nhìn cậu: "Không vào được, đỗ ở đầu ngõ rồi. Dịch sang trái một chút, dán xong nhanh xuống đi."

Tống Anh Quân gọi anh vào nhà uống trà, Dịch Thanh Nguy từ chối, nói: "Bố cháu bảo cháu đến đón chú qua ăn trưa, xe ở ngay đầu ngõ rồi, đêm giao thừa cũng ở nhà cháu luôn ạ."

Tống Anh Quân: "Cô giúp việc nhà cháu chẳng phải được nghỉ rồi sao? Bên này lão Đào hôm qua đã bắt đầu bận rộn cả lên, chuẩn bị hết cả rồi, bảo bố cháu qua nhà chú, còn có Tiểu Cẩn Tiểu Diễm, ăn tết ở đây."

Tống Dã Chi cứ tưởng hai bên còn phải thương lượng mấy hiệp, ai ngờ Dịch Thanh Nguy không hề khuyên nhủ chút nào, lập tức đồng ý, nói vậy thì về đón họ qua ngay, phản ứng sảng khoái chọc cười Tống Anh Quân.

"Đi đường cẩn thận." Thấy ánh mắt Dịch Thanh Nguy quét tới, Tống Dã Chi nói.

"Cháu cũng cẩn thận đấy, chú nhìn mà thót tim luôn." Dịch Thanh Nguy chỉ vào chiếc thang dưới chân cậu.

Lúc đến lần nữa thì đã rất náo nhiệt, hai chiếc xe, nhà Dịch Vĩ Công, nhà Thẩm Kiến Nghiệp, trừ việc nhà Dịch Diễm về quê vợ ăn tết, còn lại già trẻ lớn bé đều tề tựu đông đủ.

Người lớn đều hàn huyên lẫn nhau rồi vào nhà, Tống Dã Chi lại bị Dịch Thanh Nguy kéo ra đứng cạnh xe ở cửa, nhìn anh mở cốp xe.

Dịch Thanh Nguy chỉ vào một chiếc túi lớn, trông có vẻ mềm mại, hỏi cậu: "Đoán xem đây là gì?"

Tống Dã Chi nghĩ một chút, lẽ nào là...

"Hai chiếc áo bông đỏ."

"Cái này thì sao?" Dịch Thanh Nguy chỉ vào cái khác.

"... Đồ vẽ cô nhỏ tặng cháu."

Dịch Thanh Nguy không vui: "Có phải bố chú tiết lộ không?"

Tống Dã Chi ngoan ngoãn gật đầu.

Dịch Thanh Nguy: "..."

"Được rồi, cái này." Dịch Thanh Nguy vòng ra ghế trước, lấy ra một chiếc hộp dài, mặt nhung màu xanh đậm, kích thước vừa phải.

Tống Dã Chi nhìn chằm chằm, hồi lâu, cậu không chắc chắn, hoàn toàn có thể nói không biết, nhưng không hiểu sao lại muốn nói ra, sai cũng không sao, cậu lấy hết dũng khí.

"Bút máy."

Dịch Thanh Nguy không nói gì, hỏi: "Lần này là ai tiết lộ?"

Đoán đúng rồi.

Tống Dã Chi cười, lộ ra chiếc răng khểnh nhỏ, nói: "Lần này là tâm linh tương thông."

Dịch Thanh Nguy nhét hộp quà vào lòng cậu, nói: "Quà năm mới, năm mới, học hành tấn tới."

Kể từ lần trước bị ép ăn rất nhiều kem, lần này gặp lại, Tống Dã Chi cảm thấy Dịch Thanh Nguy đã thay đổi.

Cậu cúi đầu nhìn hộp bút máy, lẩm bẩm: "Lẽ nào là đem cái mà bạn học cấp ba tặng ra tặng cháu?"

Dịch Thanh Nguy nghe rõ, bàn tay to bóp vai cậu, ghé sát vào bắt cậu nói lại lần nữa.

Tống Dã Chi vội ngẩng đầu, nâng cao giọng, vẻ mặt nghiêm túc: "Không có, năm mới cháu sẽ học hành chăm chỉ, sẽ không phụ lòng cái bút của chú."

Quả thật là đã thay đổi, thân thiết hơn, tùy ý hơn, sinh động và tươi mới, tồn tại trong cảm quan của cậu.

Dịch Cẩn và Phù Khác đều đeo tạp dề giúp lão Đào trong bếp, ba người già ăn tạm chút đồ ăn vặt rồi xách lồng chim ra khỏi nhà, nói tối sẽ về ăn cơm. Tống Dã Chi và Triệu Hoan Dữ dọn ghế đẩu và một túi tỏi ra ngồi ngoài sân, phơi nắng làm việc.

Tống Dã Chi dang rộng chân, khuỷu tay chống lên đầu gối, nghe Triệu Hoan Dữ nói chuyện, tay bóc tỏi khá là nghiêm túc.

"Hoàng Cúc là chủ nhiệm lớp 6, cũng là giáo viên tiếng Anh. Cậu biết vì sao tôi không đi thi tiếng Anh không? Chính là vì bà ấy! Tôi..."

Tống Dã Chi ngăn cô lại một chút.

"Bỏ ngược rồi, tỏi đã bóc để vào túi màu đỏ."

Tống Dã Chi nhặt ra cho cô để đúng vị trí.

Triệu Hoan Dữ tiếp tục nói: "Tôi cứ nhất quyết thi toán 150, tiếng Anh 0 điểm, tức chết bà ta luôn."

Dịch Thanh Nguy hai tay đút túi quần đi ra, cả nhà chỉ có anh và bố con Thẩm Kiến Nghiệp là nhàn nhất.

"Cháu như vậy thì tức chết ai chứ?" Anh đá đá vào túi tỏi, "Hai đứa đang làm gì thế?"

Ánh nắng tháng Hai không ấm áp, chỉ chói mắt. Tống Dã Chi không ngẩng đầu lên, chỉ đáp: "Cô nhỏ bảo chúng cháu lột tỏi, nói rằng lát nữa sẽ cần dùng." 

Dịch Thanh Nguy nói: "Một bữa ăn cần đến một túi tỏi sao? Chỉ biết sai bảo người khác." 

Nhà bếp đang mở toang cửa, mùi dầu mỡ bốc lên. Dịch Cẩn đứng ở ngưỡng cửa, nửa xắn tay áo nói: "Dịch Thanh Nguy lại đây, còn một túi hành nữa, ngồi đó lột cho chị đi." 

Tống Dã Chi và Triệu Hoan Dữ đứng ở phía sau mà nhịn không được cười.

Phù Khác đang hầm canh, bên ngoài động tĩnh nghe hết cả, nói: "Thanh Nguy gọi Thẩm Lạc Giai qua đây cho chị, chị thấy nó nhàn quá rồi."

Triệu Hoan Dữ giơ tay: "Mợ ơi cháu đi gọi! Anh trai cháu đang xem TV với cậu!"

"Vậy gọi cả cậu cháu qua đây luôn." Phù Khác gọi cô lại, "Bảo nó qua đây làm thịt con gà này."

Lão Đào nói: "Để lát nữa tôi làm, đừng để nó đến lại bẩn tay."

Dịch Cẩn cười giúp đỡ: "Không sao chú Đào, anh trai cháu cả năm cũng chỉ có mấy ngày này là vào bếp thôi ạ."

Cứ như vậy, cả nhà lao động đều bị hai người phụ nữ sai bảo hết người này đến người khác, rửa nồi rửa bát, giết gà làm thịt, bóc tỏi nhặt hành, không thiếu thứ gì.

Thẩm Lạc Giai và Dịch Thanh Nguy khiêng chiếc bàn tròn lớn từ trong nhà ra giữa sân, phía sau theo sau khiêng ghế là Tống Dã Chi và Triệu Hoan Dữ, Thẩm Cẩm Vân thì kéo đèn màu giữa hai cây.

Bữa cơm tất niên được bày ra khi trời tối.

Tống Dã Chi và Triệu Hoan Dữ vừa ăn vừa chuyển trận địa đến trước TV trong phòng khách, trên chương trình Xuân Vãn, Phan Trường Giang đang hát.

Triệu Hoan Dữ chỉ nhìn thấy người múa phụ họa phía sau: "Cái lộn ngược này... chân thẳng quá đi..."

Tống Dã Chi: "Cậu còn muốn ăn cánh gà luộc không?"

Triệu Hoan Dữ gật đầu, Tống Dã Chi vừa định đứng dậy, Dịch Thanh Nguy bưng hai đĩa vào, hai đĩa cánh gà luộc.

"Trốn vào đây làm gì?" Dịch Thanh Nguy nhân tiện ngồi xuống giữa hai người.

Triệu Hoan Dữ dịch sang phải, nhường thêm không gian: "Không phải chú cũng vào đây sao?"

Cô vươn tay lấy cánh gà, bị Dịch Thanh Nguy tránh ra, anh nói: "Chị dâu bảo cháu ra gắp thức ăn."

"Cháu chỉ muốn ăn cánh gà."

Dịch Thanh Nguy: "Tự đi mà lấy, đây là của chú và Tống Dã Chi."

Triệu Hoan Dữ nhìn anh mấy giây, đứng dậy, khí thế ngời ngời, nói: "Được thôi! Chú muốn ăn gì?"

Dịch Thanh Nguy ngập ngừng nhìn cô, nhưng không khách khí: "Sườn xào chua ngọt."

Triệu Hoan Dữ lại hỏi: "Tiểu Dã muốn ăn gì?"

Tống Dã Chi: "Đồ ăn trong bát tôi đủ rồi..."

Triệu Hoan Dữ: "Chọn một món."

Tống Dã Chi nuốt hai chữ "nhiều rồi" xuống, nói: "... Canh cá."

Triệu Hoan Dữ hùng hổ ra ngoài, hùng hổ vào nhà, bưng một bát canh cá và một bát gà cay, không có thứ gì khác, lại chen vào giữa hai người.

Dịch Thanh Nguy cách Triệu Hoan Dữ gắp một miếng sườn từ bát Tống Dã Chi cho vào miệng, liếc cô một cái, nói: "Ấu trĩ chết đi được."

Nhận xét

Bài đăng phổ biến