Đêm nay - Ngoại truyện 2
Mùa đông năm ấy, Trác Bái An đến Trùng Khánh một chuyến, từ đó về sau, cô nàng bắt đầu thi thoảng lại than vãn trong tin nhắn riêng với Trì Niệm:
"Bao giờ mới được nghỉ hè đây!"
"Tao muốn đến Trùng Khánh!"
"Tao muốn ăn lẩu!"
Cứ thế cho đến kỳ nghỉ hè sắp đến, Trác Bái An gần như không thể chờ đợi thêm một giây phút nào nữa mà mua vé máy bay. Nếu không phải bố mẹ giục giã, có lẽ cô nàng còn chẳng muốn về Bắc Kinh, mà bay thẳng đến Trùng Khánh rồi mới về nước.
Trì Niệm là người khá để tâm đến chuyện bạn bè, cậu biết rõ Trác Bái An tuyệt đối không phải là kiểu người vì một chút thèm ăn mà nhung nhớ một thành phố nào đó. Lần trước cô nàng đến, đúng vào thời điểm mối quan hệ của Trì Niệm và Hề Sơn có chuyển biến quan trọng, rất nhiều chi tiết lúc đó Trì Niệm không để ý, bây giờ nghĩ lại, luôn cảm thấy... có gì đó không đơn giản.
Trì Niệm thăm dò hỏi một câu: “Mày muốn đến chơi hay là muốn gặp đàn chị tao?", Trác Bái An lập tức gửi liên tiếp ba dấu chấm lửng, trả lời cậu: "Chuyện người lớn con nít đừng xen vào."
Kèm theo đó là icon giơ tay "666".
Trì Niệm: "..."
Trì Niệm: "Biết rồi, biết rồi."
Chuyện tình cảm của bản thân, có lẽ Trì Niệm còn có chút không chắc chắn, lo được lo mất, bởi "người trong cuộc thì u mê". Nhưng đứng ở góc độ người ngoài cuộc nhìn vào tình cảm của người khác, cậu lại có thể nhanh chóng nắm bắt được trọng điểm.
Trác Bái An thích con gái, hơn nữa còn thể hiện rõ ràng hảo cảm với Đào Tư, nhưng còn Đào Tư thì sao?
Sự khác biệt giới tính, hành động thân mật giữa hai người con trai sẽ lập tức bị xem là mờ ám, nhưng giữa con gái với nhau thì lại không đến mức kỳ lạ như vậy. Ví dụ như, lần đầu tiên Trác Bái An và Đào Tư gặp mặt đã thân thiết khoác tay nhau đi dạo, cũng chẳng ai cảm thấy bất thường.
Vì vậy vấn đề trở nên nan giải, làm sao để phán đoán Đào Tư cũng có cảm tình với Trác Bái An?
Sau khi phân tích một hồi với Hề Sơn, Trì Niệm thở dài, vỗ vỗ đùi Hề Sơn: "Đột nhiên cảm thấy lesbian cũng gian nan thật đấy, động một tí là 'Tôi oi cậu là chị em tốt, cậu lại muốn ngủ với tôi?'... Không phải vậy sao?"
Hề Sơn bị cậu vỗ cho hai cái "bốp bốp", sắc mặt vẫn không đổi, tự mình cầm điện thoại chơi game rank, cũng không biết là có nghe thấy Trì Niệm nói gì hay không.
Trì Niệm không để ý đến việc bị bơ, một tay xoa mông Sprite, một tay lướt khung chat với Trác Bái An: "Tiểu Bái tính tình nóng nảy, lỡ đâu cậu ấy tỏ tình thì sao?"
Hề Sơn "ừm" một tiếng: "Nhịn lâu quá dễ bị nội thương."
"Đó không phải là trọng điểm, trọng điểm là lỡ cậu ấy tỏ tình, lỡ bị từ chối... thì ở đâu bây giờ?" Trì Niệm đau đầu nói. "Lần trước là ở nhà đàn chị, nhưng mà đàn chị mới mua nhà rồi mà? Cậu ấy đến đó ở, sau đó hai người ở chung một chỗ, củi khô dễ bén lửa..."
Nói đến đây, cậu bỗng cảm thấy có một ánh mắt nhìn chằm chằm khiến da đầu tê dại, dừng một chút rồi quay sang nhìn Hề Sơn.
Trì Niệm: "... Sao thế?"
Hề Sơn: "Không có gì, chỉ là cảm thấy em nói về chuyện của người khác lúc nào cũng sáng suốt hơn."
Trì Niệm tưởng anh khen mình, ban đầu cũng không để ý, định tiếp tục lải nhải thì đột nhiên sực tỉnh, ôm Sprite lên cọ cọ vào người Hề Sơn: "Ý anh là sao? Chê em ngốc hả?"
"Lúc đó em mà..." Hề Sơn gạt chú chó nhỏ ra, cân nhắc lựa lời, "... "củi khô dễ bén lửa" sớm một chút, thì có lẽ lúc anh giúp em xử lý tên bạn trai cũ kia đã danh chính ngôn thuận hơn rồi..."
Trì Niệm bảo anh cũng có lỗi, anh không biết nói à.
Hề Sơn bất đắc dĩ: "Ừ ừ ừ, là lỗi của anh."
Thế là đề tài cứ thế bị lái sang hướng khác, Trác Bá Ani đang ở tận bên kia đại dương hoàn toàn không biết gì, những ngày tháng sắp tới của cô nàng ở Trùng Khánh đã được Trì Niệm sắp xếp đâu vào đấy.
Mùa hè rực rỡ, lớp dạy vẽ Đào Ý tiễn một lượt học sinh vừa tốt nghiệp, khóa học hè thì đang trong giai đoạn tuyển sinh, có thể danh chính ngôn thuận không đi làm.
Trác Bái An đã đến đây một lần nên lần này không cần Trì Niệm ra đón, tự mình từ sân bay Giang Bắc đi tàu điện ngầm đến Quan m Kiều tìm người - lúc rảnh rỗi, Trì Niệm sẽ đến Tàn Lụi phụ giúp.
Đào Tư đã đợi sẵn ở quán từ sớm, thấy người đến, hai cô gái trò chuyện vài câu rồi khoác tay nhau.
Bọn họ nói chuyện rất vui vẻ, thỉnh thoảng lại áp trán vào nhau cười khúc khích. Trì Niệm quan sát một lúc, cảm thấy tối nay Trác Bái An sẽ không phải lang thang đầu đường xó chợ, yên tâm tiếp tục cùng Mạnh Thanh sắp xếp lại giá sách.
Một lúc sau, Hề Sơn đến quán, Trì Niệm cởi tạp dề ra: "Nói chuyện xong rồi à?"
"Ừm, lão Chúc nói ngày mai cậu ấy đến chợ vật liệu xây dựng xem thử." Hề Sơn bóp nhẹ gáy Trì Niệm. "Anh muốn đi cùng cậu ấy, cậu ấy nói bạn anh đến rồi, bảo anh đi chơi với bạn."
Gần đây, Chúc Dĩ Minh coi trúng một phòng tranh đang được rao bán, ở gần khu đại học, anh ta quyết định tiếp quản và biến nó thành quán bar, trước đây Hề Sơn đã có kinh nghiệm trang trí “Tàn Lụi”, nên dạo này đều giúp Chúc Dĩ Minh chuẩn bị.
Trì Niệm nghe vậy, nói vậy cũng tốt.
"Bây giờ thế nào, vẫn đi chơi theo kế hoạch ban đầu chứ?" Hề Sơn liếc nhìn hai cô gái đang ngồi ở khu vực ngoài cùng của giá sách, sau đó lại phủ nhận ý kiến vừa rồi. "Hay là thôi đi, hình như hai người họ đang nói chuyện rất vui vẻ."
Trì Niệm thò đầu ra, vừa hay nhìn thấy Trác Bái Anh bị Đào Tư xoa đầu đến rối tung, nhíu mày: "Hả?"
Còn đang định hỏi kỹ anh nhìn ra thế nào, thì Hề Sơn đã vòng tay qua cổ Trì Niệm, nửa ôm nửa kéo cậu đến bàn của Đào Tư: "Hai chúng ta ra ngoài dạo một vòng, mua chút đồ."
Đào Tư vén lọn tóc mai ra sau tai: "Ừ, hai người cứ đi đi."
Hề Sơn gật đầu: "Tối nay cùng nhau đi ăn đồ nướng nhé."
Trác Bái An phối hợp vẫy tay, sau đó lại len lén nháy mắt ra hiệu với Trì Niệm: "Mua gì cơ?..."
"Ơ?" Trì Niệm còn chưa kịp phản ứng, đã bị Hề Sơn kéo đi.
Ánh đèn màu xanh lam biến mất khỏi tầm mắt, xung quanh là những âm thanh ồn ào náo nhiệt: Cặp đôi trẻ cãi nhau vì mua cà phê, nhóm bạn gái túm tụm lại dán mắt vào điện thoại, tiếng chào tạm biệt vang lên, có người chạy về phía điểm hẹn.
Trì Niệm ngẩn người một lúc mới hỏi: "Chúng ta muốn mua gì à?"
"Không." Hề Sơn thấy cậu đáng yêu, kìm nén ham muốn hôn cậu trước mặt mọi người. "Chỉ là em cứ ở đó, bọn họ sẽ không thoải mái."
"Vì sao?"
Cậu thật sự rất chậm tiêu trong một số chuyện, ngày hôm qua còn lo lắng chuyện "củi khô dễ bén lửa" của Trác Bái An, lúc này lại như thể quên hết những màn mờ ám vừa chứng kiến. Hề Sơn nhìn Trì Niệm hồi lâu, vẻ mặt của đối phương vẫn ngây thơ và mơ hồ, anh khẳng định Trì Niệm đôi khi... thật sự rất ngốc nghếch.
Hề Sơn búng tay vào trán Trì Niệm: "Ngốc chết đi được."
Trì Niệm bất phục: "Này, em bảo bọn họ đi cùng, chẳng phải là muốn tạo cơ hội cho họ hay sao?"
"Em nghĩ xem, một người là bạn từ nhỏ của em, một người là đàn chị em, em ở đó... Bọn họ làm sao nói chuyện được chứ?" Hề Sơn bị vẻ mặt "đường đường chính chính" của cậu chọc cười.
Trì Niệm cứng đờ hai giây, im lặng không nói, cúi đầu một lúc rồi bất ngờ ôm chầm lấy Hề Sơn.
Khu phố Bắc Thành đông nghịt người qua lại, hành động của cậu khiến hai ba cô gái đứng gần đó lập tức nhìn sang. Trì Niệm vùi mặt vào lòng Hề Sơn, không nhìn thấy ánh mắt của người khác, còn Hề Sơn chỉ đưa tay lên xoa xoa đầu cậu.
"Tóc dài rồi đấy, nên cắt rồi." Hề Sơn nói.
Trì Niệm mặc kệ anh: "Bây giờ chúng ta chạy ra ngoài tạo cơ hội cho họ rồi, thì đi đâu bây giờ?"
Hề Sơn nói: "Không phải em muốn đến khu trò chơi điện tử ở tầng thượng sao, đi thôi."
"Em không có muốn đến..."
"Đi không?"
Vừa dứt lời, Trì Niệm đã chạy đi xa ba mét.
Khu trò chơi Huyền Thoại Tinh Tế ở tầng thượng Bắc Thành đã mở được một thời gian, một số khách đến “Tàn Lụi” sau khi chơi ở đó xong, muốn tìm chỗ ngồi nghỉ ngơi, tiện thể ghé vào đây dạo một vòng.
Trì Niệm không ham mê trò chơi điện tử lắm, nhưng từ sau lần nhìn thấy một người may mắn gắp được một con thỏ bông cao một mét từ khu gắp thú, cậu liền không thể ngồi yên - có lẽ đây cũng có thể xem là món quà bất ngờ mà cậu dành tặng cho Hề Sơn, Trì Niệm sợ gián bay ở phương Nam và những con nhện to bằng bàn tay, cậu thích tất cả những thứ mềm mại, to lớn, càng to càng tốt.
Mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng ánh mắt thèm thuồng kia... luôn khiến Hề Sơn liên tưởng đến meme hình con mèo.
"Em muốn cái đó, mua cái đó cho em đi.jpg"
Hề Sơn thầm nghĩ: Bình thường cũng không có cơ hội, xem như là chiều cậu vui vẻ một hôm.
Mùa hè ở Trùng Khánh đến rất nhanh, cái nóng oi bức như ập đến từ dòng sông, cùng với tiếng ve kêu râm ran, chỉ trong vòng hai ba ngày đã có thể nhấn chìm tất cả sự dịu dàng của cuối xuân bằng những đợt nắng nóng.
Tháng sáu, thời tiết vẫn chưa bước vào giai đoạn nắng nóng đỉnh điểm, nhưng đã rất oi bức. So với ngoài trời, khu trò chơi điện tử là nơi rất thích hợp để giết thời gian, điều hòa ở đây còn mát hơn cả trong trung tâm thương mại. Ánh đèn màu sắc huyền ảo chiếu rọi lấp lánh, Trì Niệm nhìn Hề Sơn, xác nhận anh thật sự đồng ý chơi cùng, liền đi đổi xu.
Sau một khoảng thời gian ngắn trải qua cuộc sống eo hẹp, giờ đây không chỉ lấy lại được "quỹ đen", có được sự đồng ý ngầm của mẹ, Trì Niệm cũng bắt đầu liên lạc lại với bạn bè ở Bắc Kinh.
Thành tích chuyên ngành của cậu khi còn đi học rất tốt, hiện tại phần lớn thầy cô và bạn bè đều làm trong ngành, nếu gặp phải một số dự án thiết kế outsource không quá phức tạp, họ sẽ hỏi cậu có muốn nhận làm hay không. Những công việc này tuy mệt mỏi, nhưng rất rèn luyện kỹ năng, Trì Niệm với tâm thế vừa học vừa làm, thời gian rảnh rỗi cũng sẽ làm "con ong chăm chỉ" cày cuốc kiếm thêm.
Không còn phải lo lắng về vấn đề kinh tế, dù sao từ nhỏ Trì Niệm đã không thiếu tiền, nên rất nhanh chóng tìm lại được cảm giác "vung tay quá trán" - đương nhiên, vì có Hề Sơn giám sát nên cậu vẫn kiềm chế hơn trước rất nhiều.
Trì Niệm cầm một túi xu game nhỏ tìm thấy Hề Sơn đang đứng ở góc khu trò chơi, mở miệng túi ra: "Anh muốn chơi gì? Máy nhảy, game âm nhạc, máy xèng hay bắn cá?"
"Cái kia đi." Hề Sơn chỉ vào dãy máy ở phía ngoài cùng.
Vỏ máy có màu sắc sặc sỡ, hồng phấn, vàng nhạt, xanh da trời, ánh đèn chiếu sáng những món đồ chơi bông bên trong: Pikachu, đủ loại chó con, Doraemon, còn có thỏ bông, gấu bông... cả vịt bông nữa.
Trì Niệm nhìn Hề Sơn với vẻ mặt khó tin.
Hề Sơn lặp lại: "Cái đó đấy, anh muốn chơi gắp thú."
"Thật á?"
"Ừm." Hề Sơn nghiêm túc gật đầu, vén tay áo vốn dĩ không tồn tại lên. "Đàn ông đích thực là phải chơi đồ chơi màu hồng."
Trì Niệm đứng im tại chỗ, suýt chút nữa thì cười đến mức ném hết cả túi xu.
So với khu vực game đua xe đông nghịt người, thì khu vực này vắng vẻ hơn hẳn.
Hầu hết những người chơi ở đây đều là các cặp đôi, cũng có một hai nhóm nữ sinh, người điều khiển cần gắp thì tập trung cao độ, cố gắng gắp được món đồ chơi yêu thích, người đứng xem bên cạnh còn hồi hộp hơn. Mỗi lần gắp trượt, bọn họ lại vừa nghiến răng nghiến lợi chửi thề, vừa tiếp tục nhét xu vào máy.
Hề Sơn quan sát một vòng, không giống như những người khác, chọn ngay máy gắp thú có món đồ mình muốn. Anh xin Trì Niệm một nắm xu, từ trái sang phải, thử lần lượt từng máy một.
Tỷ lệ thành công là 0%, Trì Niệm chớp chớp mắt, ghé sát vào: "Hay là chúng ta đổi máy khác đi?"
Hề Sơn lại lấy thêm một nắm xu, coi như không nghe thấy gì, hỏi cậu: "Trong này em thích con nào?"
Giọng điệu của anh không cho phép nghi ngờ, Trì Niệm bị mê hoặc, lập tức quên béng những câu như "vừa nãy anh làm gì vậy", "gắp không được cũng không mất mặt", chỉ vào chiếc hộp đựng chó bông bên cạnh.
"Em thích con kia, màu trắng, giống Sprite."
Hề Sơn nói: "Được, anh gắp con đó cho em."
Giọng anh không nhỏ, khu vực này cách xa tiếng nhạc xập xình, cuộc trò chuyện bình thường của họ bị một chàng trai đang miệt mài gắp thỏ bông bên cạnh nghe thấy, anh chàng lập tức thở dài, liếc nhìn Hề Sơn, như thể không tin anh có thể thành công.
Nhạc nền hoạt hình vui nhộn vang lên, Hề Sơn không nhanh không chậm điều khiển cần gắp di chuyển đến phía trên chú chó bông màu trắng, điều chỉnh trái phải trước sau, hoàn toàn không quan tâm đến thời gian đếm ngược.
"Hề Sơn, sắp hết giờ rồi!" Trì Niệm không nhịn được nhắc nhở, nhưng lại không dám nói to.
Hề Sơn nói: "Anh biết."
Sau đó, anh ấn nút, chiếc cần gắp vững vàng hạ xuống, kẹp chặt lấy chú chó bông. Trì Niệm "a" lên một tiếng, còn chưa kịp thốt ra lời khen ngợi, thì cảm giác hồi hộp lại theo chiếc cần gắp đang treo lơ lửng trên không mà dâng lên đến đỉnh điểm, cậu thậm chí còn bắt đầu lẩm bẩm: "Đừng có rơi, đừng có rơi..."
Hề Sơn nghe thấy tiếng lẩm bẩm của cậu, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Em nhập tâm ghê nhỉ.”
Cùng với lời trêu chọc ấy, chiếc càng kim loại từ từ thu về vị trí cửa xả, tiếng "bịch" vang lên cùng lúc với khoảnh khắc tảng đá lớn trong lòng Trì Niệm rơi xuống, cậu reo lên một tiếng vui mừng, cúi người nhặt chú chó bông lên.
Chú chó bông trắng muốt được làm không quá tinh xảo, thậm chí có thể nói là hơi thô kệch, nhưng Trì Niệm lại yêu thích không rời tay.
"Đây là lần đầu tiên em thấy có người thật sự gắp được." Cậu không che giấu niềm vui sướng. "Lần trước ở Bắc Kinh, bạn em tiêu mất mấy trăm tệ cũng không được, cuối cùng suýt chút nữa thì mua luôn cả cái máy..."
"Do may mắn thôi, cái máy này càng gắp chắc hơn nên mới gắp được."
Trì Niệm nghe vậy, liền chỉ sang chiếc máy bên cạnh: "Con Pikachu kia em cũng thích."
Hề Sơn mỉm cười đồng ý: "Không thành vấn đề."
"Bịch!"
"Hề Sơn, em còn muốn con Pikachu đội mũ kia nữa."
"Bịch!"
"Kia kìa, con vịt con kia, dễ thương ghê!"
"Bịch!"
"Đây là cừu con phải không? Em muốn..."
"Bịch!"
Theo từng chiến lợi phẩm Hề Sơn gắp được, trên tay Trì Niệm dần dần không còn chỗ cầm, phải đi xin nhân viên một chiếc túi ni lông lớn để đựng. Còn cặp đôi đứng cạnh đó từ vẻ mặt thờ ơ, chuyển sang kinh ngạc, rồi đến há hốc mồm kinh ngạc, cuối cùng cô gái bực bội đánh vào người bạn trai: "Không chơi nữa!"
Có thể nói là "người sống sao bằng chết" rồi... phải không?
Trì Niệm vác túi đồ chơi lên vai, giống như chú chuột vừa mới chui ra khỏi thùng gạo, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc: "Sao trước đây em không phát hiện ra anh lợi hại như vậy nhỉ?"
"Em đưa thêm xu cho anh, anh gắp hết chỗ này cho em xem." Hề Sơn vừa nói đùa vừa vỗ vỗ vào chiếc túi căng phồng. "Nhưng mà hôm nay đến đây thôi, nhường người khác chơi nữa."
Trì Niệm bĩu môi.
Ở góc khu trò chơi, ánh đèn màu hồng bao trùm lấy Hề Sơn, hắt lên chiếc áo phông trắng của anh những mảng sáng lớn nhỏ khác nhau. Hề Sơn có lẽ cảm thấy nóng, cúi đầu, vén mái tóc dài buộc thành đuôi ngựa nhỏ.
Trì Niệm tay xách túi đồ chơi, lúc này mới ghé sát lại, nhân lúc không ai chú ý, hôn lên khóe môi Hề Sơn một cái.
Hề Sơn khựng lại, hình như không ngờ Trì Niệm lại "tập kích" bất ngờ như vậy.
Anh ngẩng đầu lên, liếc nhìn xung quanh - mọi người vẫn ồn ào náo nhiệt, ánh đèn mờ ảo, âm thanh huyên náo, chẳng ai để ý đến một góc nhỏ sắp sửa diễn ra chuyện gì.
Dựa người vào tường, Hề Sơn vòng tay ôm lấy Trì Niệm, anh nghiêng đầu, một lần nữa dạy cho Trì Niệm biết thế nào mới là "hôn" thực sự.
Đầu lưỡi khéo léo lướt qua đỉnh môi, khóe môi, len lỏi vào khe hở nhỏ nhắn, nhẹ nhàng mút lấy lưỡi Trì Niệm, rồi lại tách ra, anh dịu dàng hôn, thỉnh thoảng lại đi sâu hơn, ngón tay trêu chọc ở eo cậu, tiếng rên rỉ khe khẽ bật ra khi môi lưỡi tách rời, ngay sau đó lại bị chặn lại trong cổ họng.
Eo Trì Niệm mềm nhũn, vội vàng đẩy Hề Sơn ra: "Không được... Em... Em muốn cái đó."
"Cái nào?" Hề Sơn cong mắt cười nhìn cậu.
Mặt Trì Niệm đỏ bừng, lại không nỡ đẩy anh ra, chỉ đành vùi mặt vào vai Hề Sơn: "... Ban ngày ban mặt mà!"
Màn ôm ấp ngắn ngủi kết thúc, cả hai đều không còn tâm trí chơi tiếp, Trì Niệm còn dư một ít xu, liền đi đổi lấy vài phần quà, quả nhiên khi ra về lại thu hút vô số ánh mắt ngưỡng mộ xen lẫn ghen tị.
Bạn trai đẹp trai như vậy, lại còn biết gắp thú nữa.
Trì Niệm: "Sướng rên người!"
Trở lại “Tàn Lụi”, Trác Bái An ban đầu còn ngạc nhiên vì số "đồ mua được" của Trì Niệm, sau đó liền không nói hai lời, xin Hề Sơn một con.
Hề Sơn tính tình hào phóng, đồng ý để cô tùy ý lựa chọn, nhưng lại bổ sung thêm: "Ngoại trừ chó bông trắng với hai con Pikachu ra thì con nào cũng được, ba con đó là Niệm Niệm thích nhất."
Trác Bái An im lặng một lúc, cuối cùng chọn một con vịt con.
Thấy Đào Tư đi vệ sinh chưa về, Trì Niệm tò mò ghé sát lại: "Thế nào rồi?"
Cô nàng vốn tính cách phóng khoáng, lúc này lại đỏ bừng tai một cách đáng ngờ, lấy con vịt con che mặt, dậm chân như con gái: "Ấy, mày hỏi thế làm gì! Liên quan gì đến mày!"
Trì Niệm nghe vậy liền hiểu: "Mày còn giữ được danh hiệu "chị đại" khu Triều Dương nổi tiếng hay sao..."
Trác Bái An tức giận suýt chút nữa nhét con vịt con vào miệng cậu, giơ tay lên định đánh.
"Tao! Đương nhiên! Là!... Nữ vương cũng là công!"
Không xa chỗ đó, Hề Sơn nhìn bọn họ đùa giỡn, bất giác mỉm cười.
Anh xách túi đồ chơi, quan sát kỹ lưỡng một lượt, chọn ra một chú rùa con nằm sâu nhất trong túi đặt lên quầy bar của “Tàn Lụi”, nói với Trần Miên Miên: "Tiểu Trần, để cái này ở quán nhé."
"Vâng ạ." Cô nàng đáp, tò mò hỏi Hề Sơn: "Ông chủ, cái này có ý nghĩa gì đặc biệt sao?"
"Linh vật may mắn thôi."
Hề Sơn vừa dứt lời, "linh vật may mắn" thực sự là Hề Coca đang ngồi chễm chệ trên cây cào móng, bất mãn "meo" một tiếng.
Nhận xét
Đăng nhận xét