Bài thơ - NT2
Gặp phụ huynh rồi nè~
---
Ngu Thư Niên dạo này rất bận.
Ngoài giờ lên lớp, thời gian còn lại cậu đều ở trong phòng thí nghiệm.
Bách Dịch Nhiên hầu như cứ có thời gian rảnh là đến lớp học cùng Ngu Thư Niên, nhưng do hướng nghiên cứu của hai người khác nhau nên hắn nghe giảng mà cảm thấy như đang lạc vào cõi thần tiên, không phải là buồn ngủ, mà là nghe đến nỗi mơ màng, không thể nào ngủ được.
"Đây là tiết học gì vậy? Sao lại đông người thế?" Bách Dịch Nhiên đến sớm, chọn một chỗ ngồi ở giữa, tầm nhìn tốt nhất.
Trước đây, hắn thường xuyên cùng Ngu Thư Niên đến nghe các bài giảng mở, cùng lắm thì cũng chỉ có các bạn học cùng khoa, nhưng lần này, hắn vừa mới ngồi xuống không lâu thì xung quanh đã chật kín người, không còn chỗ trống.
Rõ ràng là giáo viên dạy tiết học này rất có uy tín.
Ngu Thư Niên nói mã số thí nghiệm.
Bách Dịch Nhiên mặt mày ngơ ngác, Ngu Thư Niên ngừng một chút, sau đó giải thích: "Là một dự án thí nghiệm mới, do một anh khóa trên của khoa chúng ta đề xuất, cũng chính là dự án mà dạo này tôi đang theo."
Tuy rằng Bách Dịch Nhiên không hiểu, nhưng hắn cảm thấy những chuyện này thường là do giáo sư của trường chủ trì, "Anh khóa trên? Giáo viên hướng dẫn là ai?"
"Anh khóa trên đó chính là giáo viên hướng dẫn." Ngu Thư Niên giải thích: "Anh ấy đã giành được giải thưởng lớn trong ngành, tuy rằng vẫn chưa tốt nghiệp, nhưng gần như được coi là người có chức vụ cao trong trường, hiệu trưởng muốn anh ấy dạy dỗ cho sinh viên năm nhất, hơn nữa, dự án mới của anh ấy đang tuyển người, hiệu trưởng năn nỉ mãi anh ấy mới đồng ý mở buổi học công khai này."
Là người có mặt trong danh sách thành viên ngay từ đầu, Ngu Thư Niên rất hiểu rõ về những chi tiết bên trong này.
Bách Dịch Nhiên vẫn mơ hồ, nhưng hắn vẫn gật đầu, nói: "Đại học Thanh Hoa quả là nơi tài năng tụ hội, anh khóa trên này có thể so sánh với chị dâu của tôi rồi."
Ngu Thư Niên: "Chị dâu của cậu?"
"Đúng vậy, lần trước tôi cũng nói với cậu..." Bách Dịch Nhiên ngậm kẹo mút, vừa nói chuyện vừa nhai, ngẩng đầu lên liền thấy Kiều Hoài Dao bước vào từ cửa, hắn lập tức bị sặc.
"!!!"
"Khụ khụ!"
Bách Dịch Nhiên run bần bật, suýt chút nữa đã bị sặc đến chết.
Ngu Thư Niên vỗ nhẹ vào lưng hắn, "Cẩn thận một chút."
Lúc Kiều Hoài Dao bước vào, tiếng ồn ào trong phòng học dần biến mất, hơn nữa tiếng động ở đây lại không nhỏ, nhìn thấy tình hình ở đây, Kiều Hoài Dao ngẩn người, sau đó bật cười, "Thư Niên, giúp tôi mở bài giảng với."
"Vâng ạ." Ngu Thư Niên rót một cốc nước đặt bên cạnh Bách Dịch Nhiên, sau đó đứng dậy, đi xuống giúp anh ta.
Bách Dịch Nhiên uống nước, cúi gập người xuống, lấy cuốn sách bên cạnh dựng đứng lên, che khuất bản thân.
'Không nhìn thấy mình, không nhìn thấy mình, không nhìn thấy mình...'
May mà tiếng chuông vào học vang lên, Ngu Thư Niên và Kiều Hoài Dao đang đứng trên bục giảng, không ai xuống dưới.
Bách Dịch Nhiên tự thôi miên một lúc, thấy Kiều Hoài Dao không chú ý đến mình, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Trước đây, hắn trốn học, giáo viên cũng không nhận ra hắn, nhưng tiết học hôm nay khiến Bách Dịch Nhiên cảm thấy bồn chồn, lo lắng.
Hơn nữa - sao hắn không biết từ lúc nào mà Ngu Thư Niên lại thân thiết với Kiều Hoài Dao như vậy?!
Hai người họ có vẻ rất thân thiết.
Lúc giảng bài rất ăn ý, hai người cùng giảng bài mà không hề rối loạn.
Bách Dịch Nhiên ngồi dưới nghe giảng mà ngẩn người.
Cho đến khi tan học, Bách Dịch Nhiên vẫn chưa hoàn hồn.
Trên ghế cũng không ai cử động.
Tất cả đều cúi đầu ghi chép.
Chỗ ngồi trong lớp học không đủ, phía sau còn rất nhiều người đứng.
Phòng học chật kín người.
Ngu Thư Niên và Kiều Hoài Dao vẫn đang bàn bạc về chuyện gì đó trên bục giảng, nói câu "tan học" rồi mới tắt micro.
Bách Dịch Nhiên gãi đầu, không biết có nên đi qua đó hay không.
Đúng lúc này, Kiều Hoài Dao thu dọn tài liệu xong, cùng Ngu Thư Niên đi về phía hắn.
Bách Dịch Nhiên lập tức căng thẳng.
Ngu Thư Niên dùng tay gõ nhẹ vào bàn trước mặt hắn, hơi khó hiểu, "Cậu sao vậy?"
"Khụ..." Bách Dịch Nhiên hắng giọng, "Chào chị dâu."
Ngu Thư Niên: "...?"
Cái gì?
---
7 giờ tối.
Trời chưa tối hẳn, nhưng đèn chùm trong phòng khách đã được bật sáng.
Bách Dịch Nhiên ngồi trên ghế sofa, mặt không cảm xúc, đôi mắt tràn đầy vẻ mơ màng.
Trong phòng thí nghiệm tại nhà, Ngu Thư Niên và Kiều Hoài Dao đang cùng nhau chuẩn bị cho dự án thí nghiệm mới, hai người tập trung cao độ vào công việc, như những người bạn đồng hành đã làm việc cùng nhau nhiều năm, bỏ mặc mọi thứ xung quanh.
Bách Dịch Nhiên trợn trừng mắt.
Không đúng lắm.
Không phải là hai người họ không quen biết nhau, sau đó hắn làm người giới thiệu, để họ dần dần làm quen, hắn làm cầu nối sao?
Sao bây giờ lại đá bay "cây cầu" này rồi?
Bách Dịch Nhiên hít hà một hơi, rốt cuộc là sai ở đâu.
Hai học sinh giỏi say mê thí nghiệm tụ tập với nhau, Bách Dịch Nhiên thậm chí còn không thể bước chân vào cửa phòng thí nghiệm.
"Tít"
Tiếng khóa cửa vang lên từ ngoài cửa.
Bách Cẩm Ngôn bước vào, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Bách Dịch Nhiên đang ngồi trên ghế sofa, "Vợ anh đâu?"
Bách Dịch Nhiên giơ tay lên, chỉ tay vào phòng thí nghiệm.
Bách Cẩm Ngôn: "..."
Anh nhìn đồng hồ, "Đi gọi vợ mày và vợ anh ra ăn cơm đi."
Bách Dịch Nhiên lập tức đứng dậy, bước nhanh về phía phòng thí nghiệm, chưa đến ba giây đã quay trở lại, hắn xoa xoa mũi, "Họ nói là làm xong giai đoạn này rồi hẵng ăn."
Giai đoạn nào thì không ai biết.
"Mày phải cứng rắn lên một chút." Bách Cẩm Ngôn hiến kế, anh tự rót một ly trà, ung dung nói: "Thể hiện uy quyền của mình đi, xác lập vị trí trong gia đình."
Bách Dịch Nhiên dừng bước, nghiêm túc hỏi: "Anh, sao anh không đi? Em cảm thấy vị trí của anh cao hơn em."
Đã nói đến đây thì cứ nâng tầm chủ đề lên thôi: "Anh trai xuất mã, một người đánh bại hai người. Anh cứng rắn lên một chút, gọi họ ra ngoài đi."
Bách Cẩm Ngôn: "..."
Hai anh em nhìn nhau một lúc lâu, không ai cử động.
Cuối cùng, thấy thời gian càng lúc càng muộn, hai người đang mải mê thí nghiệm kia sắp bỏ lỡ bữa tối, hai người đành phải đến phòng thí nghiệm tìm người.
Trong phòng thí nghiệm.
Ngu Thư Niên hai tay đều đang cầm đồ, Kiều Hoài Dao cầm ống nghiệm trong tay, nhẹ nhàng lắc lắc, ngửi mùi, sau đó tiến lại gần Ngu Thư Niên, hai người cùng cúi đầu xuống, gần đến nỗi trán gần như chạm vào nhau.
Ở ngoài cửa, Bách Cẩm Ngôn và Bách Dịch Nhiên nhìn nhau, sau đó, mỗi người kéo một người ra.
"Kiều Kiều, ăn cơm thôi."
"Niên Niên... cậu đang làm thí nghiệm gì vậy, cho tôi xem với." Bách Dịch Nhiên vòng tay qua eo Ngu Thư Niên, ôm cậu kéo ra sau.
Ngu Thư Niên giơ hai cốc đong trong tay lên, sợ làm đổ, cũng không dám tùy tiện đặt xuống, "Hửm? Đợi một chút..."
Kiều Hoài Dao cũng dùng khuỷu tay chống lại Bách Cẩm Ngôn, "Anh đã khử trùng chưa?"
"Rồi, rồi."
"Đi, đi, đi, ra ngoài trước..."
Ba phút sau.
Bách Dịch Nhiên và Bách Cẩm Ngôn đứng im lặng ở ngoài cửa phòng thí nghiệm đã được khóa lại.
Một lúc sau, Bách Cẩm Ngôn liếc nhìn hắn, chê bai: "Cứ thế mà bị đuổi ra ngoài, chẳng có chút uy quyền gì cả."
Bách Dịch Nhiên cười khẩy một tiếng, nhìn anh trai từ trên xuống dưới, ý nói tình cảnh của hai người hình như cũng chẳng khác gì nhau, "Vậy anh thì sao...?"
Bách Cẩm Ngôn đứng dậy, vỗ vỗ tay áo, kiêu ngạo liếc nhìn hắn, "Anh tự mình đi ra ngoài."
Bách Dịch Nhiên: "..."
Mịa nhà anh...
---
Lời tác giả:
Chương sau sẽ viết về lần gặp gỡ đầu tiên lúc còn nhỏ.
Nhận xét